Viết 1 bài văn miêu tả cảnh thành phố đang vào hè
Nếu
hỏi ai rằng: “Bạn thích thời điểm nào nhất trong ngày?” thì khó ai đoán
được câu trả lời sẽ ra sao. Buổi sáng, buổi trưa hay buổi tối? Nhưng
nếu hỏi tôi đây, câu trả lời sẽ là: buổi tối.
Giữa những ngày hè oi ả thế này, còn gì tuyệt hơn là một buổi tối gió
lộng. Không cần phải chờ lâu, chỉ cần nhìn thấy ánh mặt trời đỏ ối buổi
hoàng hôn sắp tắt, những cơn gió đã lộng hành khắp phố phường, tràn vào
những căn nhà mở cửa. Mặt trời đã thiếp đi ở nơi đâu xa lắm, vậy mà một
mảng trời phía tây vẫn còn vương vất những sợi tơ đỏ của ánh chiều tà.
Những ánh đèn điện sáng rực dần thay thế cho mặt trời. Những đại lộ rộng
thênh thang như rát vàng ánh sáng đèn điện, đông nghịt người xe. Giờ
tan tầm ai cũng vội vã, hối hả trở về nhà. Tiếng còi xe, tiếng nói,
tiếng cười tạo nên một bản hòa tấu của đô thị phồn hoa. Bên cái ồn ã
thường nhật ấy, tôi lại yêu hơn cả khung cảnh quanh hồ gần nhà tôi. Màn
đêm u tối đắp chiếc chăn dạ đen cho mặt hồ phẳng lặng. Những chị liễu
vẫn nghiêng mình bên hồ nước trong xanh, chải chuốt mái tóc dài của mình
như một cô thiếu nữ. Hàng bằng lăng tím biếc cũng thiếp đi, mặc cho có
tiếng nói, tiếng cười của người qua lại. Gió khẽ len qua những vòm cây,
cất cao tiếng hát vi vu vi vu như lời ru nồng nàn tha thiết của người mẹ
đưa đàn chim bé nhỏ vào giấc mơ hồng. Những chú chim non thu đầu vào
lông vào cánh, cố che đi ánh đèn điện đang tràn lan khắp muôn nơi. Giọt
sương nào vừa mới kết tinh lại trên chiếc lá xanh, vô tình rớt trúng chú
chim non làm tiếng hót líu ríu giật mình vang lên, rồi lại mệt mỏi
thiếp đi sau một ngày múa ca bay nhảy. Khung cảnh thanh bình đứng bên vẻ
sôi động của đô thị mới đẹp đẽ làm sao!
Nói đến đêm là nói đến trăng sao, vậy mà buổi tối trên Thủ đô thân yêu
lại ít ai nhớ rằng có một con thuyền nhỏ đang trôi giữa dòng Ngân Hà vắt
ngang bầu trời. Trong ánh điện lung linh dát vàng dát bạc cho con
đường, hiếm ai nhận ra dòng trăng đang hòa vào ánh sáng rực rỡ ấy. Trăng
chỉ dành cho các bà, các ông, cho đám trẻ thơ đang múa hát đón chị Hằng
mà không sao quen được với sự tất bật của người thành thị. Trăng e ấp
sau những mái nhà cao, in bóng trên mặt hồ như để ai dành tình cảm cho
trăng đều có thể trông thấy. Trăng không làm lung linh thêm cho cảnh vật
ở phố phường như trăng làm cho tôi và cho đám trẻ trong khu như thấy
được sự êm ả, hiền dịu giữa chốn phồn hoa. Không quá ồn ã mà cũng chẳng
quá tĩnh mịch, vừa sôi động lại thật êm ả, thanh bình, đó chính là buổi
tối trên thủ đô Hà Nội thân yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét