Tả ông
Cứ đến dịp nghỉ hè, bố me lại cho tôi về quê. Bước vào trong nhà, một
giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên và kèm theo một cái xoa đầu: “Ôi!
Đứa cháu yêu của ông đã về, năm nay kết quả học tập của cháu thế nào, có
tốt không?” Đó chính là giọng nói của ông tôi đấy và cũng là người mà
tôi yêu quý nhất trong nhà.
Năm nay, ông tôi đã chin mươi hai tuổi rồi nhưng vẫn còn minh mẫn. Ông
không còn khỏe mạnh như xưa nữa mà gầy hẳn đi. Khuôn mặt in sâu những
nếp nhăn vất vả. Đôi mắt đã mờ đục, không còn được tinh nữa nên mỗi khi
đọc báo thì phải đeo kính, nhưng đôi mắt ấy luôn luôn nhìn tôi với một
vẻ trìu mến, hiền từ. Mái tóc ông bạc trắng như cước làm ông giống như
một ông bụt có tấm lòng nhân hậu trong những câu chuyện tổ tích bước ra
vậy. Đôi bàn tay gầy gầy xương xương, rám năng, luôn run run mỗi khi làm
việc. Nước da không còn hồng hào nữa mà đen xạm đi vì nắng. Răng của
ông đã rụng nhiều nhưng nhờ đeo thêm hàm rẳng giả nên nụ cười vẫn còn
tươi. Ông ăn mặc rất giản dị, với những bộ quần áo được may bằng vải thô
màu sang và đi đôi dép cao su màu nâu của bộ đội.
Vào những buổi sang sớm, khi mặt trời bắt đầu từ từ nhô lên sau những
dãy núi, màn sương trắng mỏng của ban đêm còn chưa tan hết thì đấy là
lúc ông tỉnh dậy và cũng là người dậy sớm nhất nhà. Ra sân, ông hít căng
lồng ngực tận hưởng không khí trong lành dễ chịu của buổi sang. Năm
nay, tuổi của ông đã cao mà vẫn dậy sớm để tập thể dục. Nhìn động tác
ông xoay người, cúi xuống thì mới thấy hồi còn trẻ ông rất dẻo dai và
nhanh nhẹn làm sao. Sau khi tập thể dục xong, ông thường làm bữa sang
cho cả nhà.
Mặc dù năm nay ông đã chin mươi hai tuổi, nhưng ông vẫn rất chăm chỉ.
Ông rất tích cực tham gia các hoạt động xã hội và các chương trình của
nhà văn hóa đề ra. Có một lần ông nói với tôi rằng: “Từ hồi còn nhỏ ông
đã là một cậu bé rất yêu quý thiên nhiên”. Cho nên ông rất thích trồng
cây, chăm sóc cây cảnh những chú sâu tinh nghịch nào mà đến quấy phá khu
vườn của ông là ông đi bắt ngay rồi lấy nước đi tưới cho cây. Cứ mỗi
khi rảnh rỗi là ông lại ngồi vót tre hoặc đi cho gà ăn. Vào những buổi
trưa hè nóng bức, ông thường lấy chiếc võng, chiếc quạt nan và chiếc đài
ở trong nhà ra và hconj những chỗ có bóng râm của cây để mắc võng rồi
nằm lên, nghe đài phát thanh, tay phe phẩy chiếc quạt nan. Vào những đêm
trăng, ông thường lấy cái ghế mây trong nhà ra hiên ngồi kể chuyện cổ
tích cho tôi và một vài đứa trẻ con trong làng nghe. Con cháu nhà mình
mà có làm điều igf sau trái thì ông không hề quát mắng, trách móc mà nhẹ
nhàng ôn tồn giảng giải, khuyên bảo. Ông rất nhiệt tình khi hàng xóm
nhờ một việc gì đó nên mọi người trong làng ai cũng kính trọng và quý
mến ông.
Mọi người ai ai cũng chúc thọ cho ông nhưng riêng tôi, tôi sẽ cố gắng
học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn để làm ông vui lòng, sống lâu trăm tuổi.
Tôi rất yêu quý và kính trọng người ông của mình.
tả mẹ
ở trong gia đình em, người em yêu quý nhất là mẹ. mẹ là người lo cho em từng miếng ăn giấc ngủ. tên mẹ là Ngọc Thắm.
năm nay, mẹ em ba mươi mốt tuổi. thân người thon thả. ở nhà mẹ
thường mặc những bộ đồ bộ rất đẹp. khi đưa em đến trường, mẹ em thường
mặt quần tây và áo thun rất hợp. mẹ em có làn da ngăm ngăm. mẹ có mái
tóc dài và đen nhánh. Mẹ rất hay cười, những lúc đó mẹ lại để lộ hai hàm
răng trắng như tráng men. Miệng của mẹ nhỏ, xinh.
Mẹ rất thương em và cũng không kém phần nghiêm khắc. mẹ rất hiếu
thảo với cả ông bà ngoại và ông bà nội của em. Me sống rất chan hòa với
mọi người trong khu phố.
Mẹ rất giỏi trong công việc nấu ăn. Mọi việc trong gia đình đều do
một tay mẹ em quán xuyến. sáng sớm mẹ đã dậy để nấu điểm tâm cho bố con
em cùng ăn. Ăn xong, mẹ chở em đến trường. khi em đã vào trường, mẹ lại
đến chợ để mua thức ăn. Đến trưa, nấu ăn xong rồi, mẹ lại nhanh chóng
đến trường để đón em về. chiều đến, mẹ lại làm công việc nhà như nấu
cơm, quét nhà, lau nhà,… ngày nào cũng bận rộn như thế, nhưng mẹ vẫn
dành thời gian học cùng em, chữ mẹ đẹp như cô giáo của em. Mẹ em rất
hiền. vì vậy, mọi người trong khu phố đều rất quý mến mẹ em.
em rất yêu mẹ em. Em hứa sẽ luôn học giỏi, chăm ngoan để không phụ lòng me.
Tả em bé tập đi, tập nói
Một buổi chiều cứ đi học về, vừa bước vào nhà là tôi lại thấy tiếng bé
Minh reo lên: "A!...Chị chị về", Minh là em trai tôi đấy. Em đang ở tuổi
tập nói tập đi. Em có một thân hình khá bụ bẫm. Những ngón chân, tay en
có ngấn căng tròn thật đáng yêu. Mái tóc tỏ màu hạt dẻ mềm mại, lơ phơ
tủ xuống cái trán dô bướng bỉnh. Dưới cặp mắt sáng như hai vì sao. Làn
da của Minh trắng hồng, mịn màng. Minh là một cậu bé tinh nghịch suốt
ngày luôn tay luôn chân.Có lúc ngồi học, em nhìn ra ngoài sân thấy Minh
lon ton cứ như chú lật đật biết đi vậy, tập chạy theo mẹ, thật là đáng
yêu. Khi chạy, mẹ rất chú ý đến Minh vì bé cứ chạy được mấy bước lại
ngã. Mỗi khi ngã, bé lại gọi rất to: "Mẹ, mẹ ơi...". Những khi mẹ tới bé
mới làm lũng khóc thật to tỏ vẻ mình ngã đau lắm. Mẹ đỡ Minh dậy, Minh
xà vào lòng mẹ và thế là cậu nín khóc. Bé rất thích chơi đồ chơi, nhưng
chỉ chơi được 1 lúc là lại chán ngay. Cứ nhìn thấy thứ gì là Minh cũng
cho ngay vào mồm gặm. Lúc ấy ai động vào là cu cậu hét toáng lên và lấy
tay đẩy ra. Nhưng nếu tôi bật ti vi có chương trình quảng cáo là Minh ta
chạy ào tới dán mắt vào màn hình quên hết cả đồ chơi xung quanh. Minh
tuy nghich ngợm nhưng em rất lễ phép. Ai cho em quà là vẻ mặt em lại hớn
hở. Đôi tay bé xíu xòe ra nhận quà và mồm nói bi bô: "Minh xin
xin...ạ!".
Bé Minh đáng yêu thế đấy. Từ khi có bé cả nhà tôi lúc nào cũng đầy ắp
niềm vui. Mong sao Minh lớn thật nhanh để cùng tôi tới trường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét